Chương 100 Qua rất lâu, mới nghe được Bích Quỳnh lên tiếng, "Nương nương, hãy coi như muội không biết cái gì hết." Vào ngày thứ hai của buổi lễ sắc phong, mặc dù đã có chuẩn bị về mặt tâm lý, đã biết sẽ có rất nhiều người. Nhưng khi nhìn thấy đám đông trước mắt vẫn làm cho nàng có chút ngạc nhiên nho nhỏ, nàng có chút nghi ngờ không biết những người này từ nơi nào hiện ra, lúc chiến đấu cũng không thấy bọn họ nhiệt tình như vậy. Hạ Phù Dung lúc này đang mặc trang phục Tướng quân, những nam tử hán chân chính càng không ngừng đi qua đi lại trước mắt nàng. Nàng chưa từng khi nào ghét bỏ thân thể cao lớn của mình như lúc này. Hạ Phù Dung cảm thấy lưng của nàng bị người vỗ một cái, quay đầu nhìn lại thấy là Thiện Xá. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm một cái, liền nhỏ giọng nói với hắn câu "Tìm huynh khắp nơi đấy". Trong những trường hợp như thế này Hạ Phù Dung không biết làm sao cả, không hy vọng bản thân có thể làm ra chuyện gì quá mức đặc biệt mà xấu hổ, dù sao bản thân nàng cũng không chịu được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người. Thiện Xá cười một tiếng với Hạ Phù Dung, "Huynh biết đệ nhất định giống như con ruồi không đầu mà. Lát nữa đệ nhìn theo huynh...huynh làm gì thì đệ làm theo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." "Lúc sắc phong hả? Từng người lên sắc phong hay là sắc phong đồng loạt?" Đây mới là điều mà Hạ Phù Dung quan tâm nhất, nếu là từng người lên sắc phong, phải theo thứ tự như thế nào đây? Lúc này nói không khẩn trương là gạt người, nàng đã muốn liên lạc với Thiện Xá trước rồi, nhưng A Hu không biết chạy đi đâu, ngày thứ hai trở về cung có gặp qua nó, sau đó đã không thấy tăm hơi bóng dáng nó đâu. Xem ra nên dạy cho nó một ít phép tắc mới được, nàng đã quá dễ dãi với nó rồi. Bởi vì mất đi cánh tay đắc lực là A Hu, nàng không thể liên lạc với Thiện Xá được. Nơi này là hậu cung, có lúc ngay cả nàng cũng không dám tin tưởng. "Cấp bậc giống nhau thì cùng sắc phong." Trong lòng của Hạ Phù Dung cũng bình tĩnh lại, may mắn là sắc phong cùng Thiện Xá, cứ làm theo hắn là tốt rồi. "Nhưng ngoại trừ Tướng quân." Thiện Xá mang bộ dáng hả hê nhìn Hạ Phù Dung. Biết rõ hắn ta cố ý chọc giận nàng, nàng cũng không dám làm hành động gì, lúc này nàng rất cần sự giúp đỡ của hắn. Hạ Phù Dung nở nụ cười nịnh nọt cố ý muốn lấy lòng Thiện xá. Nhưng lại đổi lấy ánh mắt vô cùng khinh thường của Thiện Xá, nàng rất tự giác thu nụ cười lại, lúc này hắn là cứu tinh duy nhất của nàng, tất cả chỉ có thể lấy hắn làm trung tâm. . . . . . Theo tiếng nhạc vang lên, xa xa từ bên phải đi tới một đám người, trong tay mỗi người cầm nhạc khí không giống nhau, vừa đi vừa tấu lên bản nhạc đầy hào hùng khí thế. Điều này nằm ngoài dự đoán của Hạ Phù Dung, nàng nghĩ rằng buổi lễ sắc phong này sẽ rất nghiêm túc nặng nề, không ngờ còn có "Ban nhạc" đệm. "Ban nhạc" đi tới giữa sân, lại đi dọc theo hai bên hành lang trái phải, đi tới một góc khuất, liền dừng bước. Tiếng nhạc dần dần biến mất, tiếp theo trên đại điện truyền đến một tiếng nói vang dội, "Trời ban cảnh sắc hài hòa, nhờ ơn thánh ân. . . . . ." Lúc Hạ Phù Dung mới xuyên không tới nơi này, tên thái giám này đã tuyên bố nàng có thể ra khỏi cái mê cung kia. Đã lâu, lượn một vòng lớn như vậy, nàng lại trở lại nơi này. Hạ Phù Dung thúc cùi chỏ vào người Thiện Xá đang ngồi ở bên trái nàng, "Lát nữa nếu gọi đệ đi lên, đệ nên làm thế nào?" "Cúi đầu, chào quân lễ, nhận phong, tạ ơn." Hạ Phù Dung nhìn chằm chằm Thiện Xá giống như thần thánh, hồi lâu, giơ ngón tay cái lên. Đủ đơn giản! Đủ nhanh gọn. Nàng âm thầm ghi nhớ bốn bước này ở trong lòng, chỉ cần không làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền có thể nhanh chóng dễ dàng vượt qua cửa ải này. Tên thái giám phía trên còn đang nói không ngừng, nàng nhìn về mỹ thực ở trên bàn, nuốt xuống nước miếng lần thứ bốn mươi chín. Lại dùng tay đụng Thiện Xá một cái, "Lúc này có thể ăn được chưa?" Thiện Xá có chút bực mình, "Vẫn còn sớm." Nói xong lại nói thêm một câu, "Đệ có gì muốn nói thì nói trực tiếp đi, không cần lấy tay đụng vào người huynh." Cắt ~ ngươi cho là ngươi rất cao quý sao! Người nào vui lòng đụng vào ngươi. Dĩ nhiên, những lời này nàng chỉ có thể nói ở trong lòng, nàng cười nịnh hót gật đầu với Thiện Xá. Nhìn tên thái giám căn bản không có khuynh hướng dừng lại, nàng thật sự là chịu không nổi nữa rồi. Quét mắt nhìn khắp đại điện có nhiều người như vậy, đâu có ai để ý ai làm chuyện gì đâu. Trong lòng nàng nghĩ như vậy, tay liền bắt đầu hành động. Nàng lén lút cầm một miếng bánh hột đào ở gần trước mặt, nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, liền nhét hết miếng bánh vào miệng, sau đó chống cằm giả bộ đang suy nghĩ. . . . . . Khi nàng ăn tới cái thứ n, lần nữa tung ma trảo về phía cái bàn thì bị Thiện Xá cản lại. Nàng dùng ánh mắt hỏi hắn tại sao cản nàng, hắn cũng không nói lời nào, đem tầm mắt liếc về giữa đại điện. Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy Tu Hồng Miễn đang nhìn về phía nàng. Nàng gượng gạo mỉm cười với Tu Hồng Miễn, nàng vẫn luôn cẩn thận không để mọi người xung quanh phát hiện, lại quên mất phía trên còn có đại Boss. Biết điều thu tay về, ít nhất bây giờ đã đỡ thèm rồi. Bánh hột đào này cũng không được ngon, bánh hạnh nhân có chút ngọt, bánh hạt đậu lại quá ngán, bánh quế hoa hơi khô, còn cái màu đen nàng không biết tên lại ăn ngon nhất.
Chương 101 Rốt cuộc, thái giám đã đọc xong thánh chỉ, Hạ Phù Dung phản xạ có điều kiện muốn vỗ tay, vừa nhìn tất cả mọi người không nhúc nhích, ngượng ngùng thu tay về, nơi này không thịnh hành vỗ tay sau khi phát biểu xong sao?. Hạ Phù Dung tinh thần đang có chút hoảng loạn, mờ hồ đếnnghe thấy có người đang gọi nàng, Hạ Phù Dung quay đầu liếc mắt nhìn Thiện Xá, nhận đượcánh mắt xác định của hắn, Hạ Phù Dung sải bước đi đến điện bên kia Đi tới chính giữa, trước cung kính chào theo kiểu nhà binh. Sau khi được Tu Hồng Miễn miễn lễ, liền đứng ở nơi đó, trong lòng lặng lẽ nhớ tới lời nói của Thiện Xá. Vị thái giám âm thanh vang dội kia lại bắt đầu niệm thần chú y hệt lời kịch, đợi đến hắn đọc xong, Tu Hồng Miễn gật đầu một cái, phía sau liền đi ra một đám thái giám, bọn họ chia làm hai nhóm, vô cùng chủ động đi tới giữa đại điện, tay nâng khay, phía trên khay có màu đỏ tơ lụa đắp lên. "Tạ đây đặc biệt phong Trì Tô là ngự lĩnh tướng quân, ban thưởng một phủ đệ, ruộng tốt trăm mẫu, hoàng kim vạn lượng. Khâm chỉ ~~" Thái giám kia vừa giới thiệu xong, thái giám phia sau liền đem khăn đỏ phủ trên khay của mình mở ra một nửa. Hạ Phù Dung ánh mắt lóe sáng len lén quét qua nơi đó, ánh sáng chói mắt của vàng khiến cho nàng có chút kích động, nàng sống bến từng này tuổi, chưa từng thấy qua nhiều vàng như vậy, Hạ Phù Dung thừa nhận nàng là người tương đối thích tiền. "Tạ chủ long ân!" Hạ Phù Dung lại cúi chào lần nữa. Đây là bước cuối cùng, đợi đến khi Tu Hồng Miễn bảo nàng đi ra là có thể kết thúc hoàn mỹ rồi . Tu Hồng Miễn gật đầu một cái, "Ở chỗ này có quen không? "Khá tốt." Hạ Phù Dung nín thở nửa ngày thốt ra được hai chữ, không phải đã xong rồi sao? Hiện tại đầu óc trống rỗng. Lúc này hẳn là tương đương với các Chương trình lúc tám giờ mỗi tuần thứ bảy của các đài truyền hình, hắn thật để ý nàng, tại thời điểm này cùng nàng nói việc nhà. "Hả? Chẳng lẽ Trì tướng quân còn có cái gì không hài lòng sao?" Tu Hồng Miễn lông mày khẽ nhíu lại, có chút hăng hái hỏi. Hạ Phù Dung có chút sững sờ, đây là thì sao, câu nàng? ! Vội vàng hướng ánh mắt xuống đất, khom người nói, "Mạt tướng không dám. Bởi vì nhiều người khẩn trương, có chút lỡ lời, nhờ Thánh thượng chiếu cố, an bài rất tốt, cực kỳ hài lòng." Hạ Phù Dung vội vàng nói, không muốn nhiều hơn nữa để phải ở lại. "Song thân có hài lòng?" "Rất tốt." Tu Hồng Miễn này làm sao vậy? Cảm giác có chút khác thường, lại nói không ra được khác thường ở chỗ nào. "oh." Tu Hồng Miễn hình như còn muốn hỏi cái gì, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía thái giám bên cạnh nói: " Tiểu Quyền Tử, thông báo ngự thực phòng, tối nay đại yến quần thần, tội phạm lấy được cấp thứ bốn có thể được phóng thích, người bị tử hình kéo dài thời hạn hành hình thêm ba ngày." Thì ra vị thái giám có âm thanh vang dội kia là Tiểu Quyền Tử. Thái giám nhìn Tu Hồng Miễn một cái, không phải chọn xong ngày, ngày mai lại cử hành yến tiệc sao. Dĩ nhiên, hắn vẫn là khom người đáp ứng lui xuống, ý tứ của thánh thượng cũng không phải là mình có thể tính toán . Ánh mắt Hạ phù Dung nhìn Tu Hồng Miễn muốn hỏi nàng có thể lui xuống hay không, nhận được nét mặt tiếu tựa phi tiếu. Hôm nay Tu Hồng Miễn thật sự rất kỳ quái. Nhìn hắn gật đầu, Hạ Phù Dung thở phào một hơi, rốt cuộc có thể đi xuống. Đi tới vị trí của mình, Hạ Phù Dung hướng Thiện Xa lè lưỡi, vừa rồi thật sự có chút khẩn trương. Thiện Xá khẽ mỉm cười, "Ban thưởng đủ phong phú đi." Hạ Phù Dung liên tục gật đầu, có phòng có lại có tiền, còn có cái gì càng tốt đây."Chỉ là mới vừa hắn nói tối nay còn phải thiết yến, đến lúc đó. . . . . ." Đến lúc đó nàng phải làm thế nào a, ngộ nhỡ phải uống rượu, nàng sợ mình say rượu hiện nguyên hình. Thiện Xá cũng có chút kinh ngạc, không phải sớm định ra ngày mai tái thiết yến sao, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, Thiện Xá nói: " không có việc gì, có ta đây." Hạ Phù Dung nhìn hắn thật lâu không nói gì, kể từ sau khi Đại Cá Tử đi, thật lâu chưa từng có cảm giác an toàn như vậy rồi. Không có việc gì, có ta đây. Hạ Phù Dung cười khổ một tiếng.
Chương 102 Sau sắc phong, đều theo cấp gia phong, mặc dù là mấy người một tổ, cũng dùng không ít thời gian, ngay thời điểm nàng ăn đến bụng sắp cang ra, đại điển rốt cuộc tiến vào hồi cuối. "Ngươi nên ăn ít một chút." Thời điểm rời khỏi yến tiệc, Thiện Xá nói. Hạ Phù Dung nhìn bánh ngọt trên bàn mọi người vẫn còn nguyên, nhìn lại trên bàn nàng chỉ còn lại chút ít, cười thầm."Lãng phí đáng xấu hổ a ~~" Thiện Xá cười lắc lắc đầu. Bởi vì buổi tối muốn thiết yến, cho nên bọn họ giải tán lúc sau đi thẳng tới yến thính. Đây là lần đầu tiên Hạ Phù Dung tới một yến thính chuyên nghiệp như vậy, vô cùng lớn không nói, còn tương đối hoa lệ, cách bày trí cũng có vẻ vô cùng khí thế. Hai bên mỗi bên được dặt một cái bàn dài, nói nó là một cái bàn dài tuyệt đối không quá, từ chỗ bậc Tu Hồng Miễn đang ngồi đến ngoài cửa. Nó không giống như bàn dài hiện đại được dùng mấy cái bàn nhỏ ghép lại . Nóđược tạo từ cả một khối mộc trúc, nhìn kỹ dưới còn cóđiêu khác vô số hoa văn, có thể thấy được lúc ấy vì tạo hai cái bàn dài này mất bao nhiêu công sức. Hạ Phù dung đi theo Thiện Xá tới vị trí đầu tiên phía bên phải, không có ghế, bên dưới bàn đã chuẩn bị đệm. Ngồi lên vô cùng thoải mái, so với độ cao của bàn dài vừa đủ, thiết kế rất tốt. Trên bàn bày đầy các loại thực phẩm, mặc kệ là từ thịt nguội, chủng loại hoặc màu sắc đến xem, cũng so với trước kia trong buổi lễ sắc phong tốt hơn nhiều lắm, Hạ Phù Dung rốt cuộc hiểu rõ Thiện Xá đề nghị để cho nàng ăn ít một chút. Ngồi không bao lâu, đột nhiên một loạt mùi thơm xông vào mũi, trong lòng Hạ Phù Dung có loại dự cảm chẳng lành, đây rõ ràng là. . . . . . Không đợi tanghĩ xong, liền thấy ở cửa yến thính rất nhiều nữ nhân chậm rãi đi vào, vì cái gì chính là người nàng không muốn gặp nhất Thượng Quan Lệ, phía sau không cần phải nói, nhất định là phi tử Tu Hồng Miễn. Hạ Phù Dung nghiêng nghiêng người đến gần bên phải Thiện Xá, bất động môi nhỏ giọng nói, "Thế nào họ cũng tới?" Thiện Xá cũng học bộ dáng của ta, nhỏ giọng nói, "Họ tại sao không đến?" Mọi người ở đây cũng không cảm thấy kinh ngạc, như vậy nói rõ ở nơi này phi tử không giống triều đại khác cần kiêng dè. Nhìn bộ dáng họ tranh nhau khoe sắc, rất đáng ghét. Rốt cuộc, nhân vật chính của bữa tiệc Tu Hồng Miễn tới, Tiểu Quyền Tử vẫn đi theo phía sau như cũ, chẳng lẽ tiểu quyền tử là thái giám thân cận của hắn? Đợi đến khi Tu Hồng Miễn ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt quét mọi người một cái, liền rơi vào trên người nàng. Hạ Phù Dung ánh mắt giống như kẻ trộm lập tức rời đi nơi khác, cảm giác trên mặt có một chút nóng, chính mình làm sao vậy? Ngay sau đó, cửa lại đi vào mấy nữ nhân, điều này làm cho nàng có chút kỳ quái, theo như thân phận mà nói, hoàng thượng nên là người cuối cùng tiến vào, sao đây còn có người so với hắn muộn hơn hay sao? Nhữngnữ nhân kia trên mặt đều che lụa mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt cùng cái trán. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là mỹ nữ Ấn Độ, Hạ Phù Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phía sau lụa mỏng, muốn biết một chút kiến thức về Tây Thi Ấn Độ trong truyền thuyết
Chương 103 Trong đó có một che vàng nhạt có một cô gái che lụa mỏng màu vàng nhạt chú ý đến nàng. Nàng một thân màu xanh dương nhạt nhu bầy, áo khoác là nửa tay áo, bên trong một cái màu trắng lam đáy ống tay áo, ống tay áo mơ hồ có thể thấy được cánh tay tráng mềm mại tinh khiết, ngón tay nhỏ dài, móng tay màu đỏ tươi, cùng với ngón tay trắng nõn của nàng tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, bên hông mảnh mai buộc một cái đai lam nơ hình con bướm, vóc người xinh xắn lanh lợi, rất là dễ coi. Tầm mắt chuyển đến trên mặt của nàng, mặc dù có lụa mỏng che lại, nhưng mắt hạnh xinh đẹp của nàng lại tiết lộ gương mặt hoàn mỹ của nàng, nữ nhân như vậy ngay cả nàng nhìn cũng có chút động lòng, huống chi là nam nhân? Trong đại sảnh ánh mắt nam nhânđều gián lại trên người nàng, xem ra là mỹ nữ thế nào cũng không che giấu được a. Hạ Phù Dung đang cảm thán, cảm thấy ánh mắt của nàng ta hướng tới nàng, chỉ là thoáng trong phút chốc, liền cúi đầu đi ra ngoài. Đại thẩm ở bên đỡ nàng ta nhìn nàng ta một chút, sau đó nhìn Hạ Phù Dung ánh mắt mập mờ không rõ. Hạ Phù Dung trong nháy mắt cả người nổi hết da gà, nàng chỉ là đứng ở góc độ người thưởng thức nhìn nàng một chút mà thôi, cũng không có ý tưởng không tốt gì, vị đại thẩm kia lại quăng cho nàng ánh mắt như vậy làm nàng cảm thấy có chút lạnh Tiệc rượu làm cho người ta rất thoải mái, có mỹ nhân nhảy múa, còn có âm nhạc hợp tấu, mặc dù này khúc điệu cũng không phải loại nàng thích, chỉ là lại có thể khiến tâm linh người ta an tĩnh lại, vô cùng thích hợp trong trường hợp như vậy. Tu Hồng Miễn giơ lên cao ly rượu, người phía dưới cùng nhau đứng lên, Hạ Phù Dung cũng đứng dậy, bưng ly rượu lên, giơ cao khỏi đầu, "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế ~" Tu Hồng Miễn gật đầu ra hiệu, ngón áp út thoáng chút rượu, nhẹ vẩy ra trong không trung, một bên tiểu quyền tử phụ họa nói, "Một chút tế thiên ~" Người phía dưới cũng rối rít noi theo. Tu Hồng Miễn lại điểm một giọt, nhẹ vẩy xuống đất, "Hai điểm tế đất ~" Mọi người sau khi làm xong, Tu Hồng Miễn đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch. Hạ Phù Dung thừa dịp trong lúc mọi người ngửa đầu uống rượu, cũng ngửa đầu đem rượu trong chén đổ về phía sau. Cũng không phải nàng sợ mình uống say, chút rượu này nàng còn có thể chịu được , chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ dùng loại phương thức này uống rượu, cho nên trước yến tiệc sau khi đi nhà cầu không có rửa tay. . . . . . Dưới chỉ thị của Tu Hồng Miễn, tất cả mọi người ngồi xuống. Chỉ nghe tiểu quyền tử hô to một tiếng, "Bân lễ bắt đầu ~~" Hạ Phù Dung có chút mờ mịt nhìn về Thiện Xá, bân lễ là cái gì? Thiện Xá nét mặt hiện ra biểu tình ngươi xem cũng biết đáp lại nàng. Lúc này, chỉ thấy Tần phi nãy giờ vẫn yên lặng đứng ở phía sau"Mỹ nữ che mặt" ngoài cửa đều đi ra ngoài. Các nàng đứng ở phía trước, có chút ngượng ngùng chung quanhcó chút chờ đợi, điệu bộ thế này. . . . . . Trong lòng Hạ Phù Dung có chút khẩn trương, chẳng lẽ là đang chọn phò mã? "Các nàng đang chọn phò mã?" Hạ Phù Dung nhỏ giọng hỏi Thiện Xá bên cạnh. "Đệ rốt cuộc thấy rõ rồi hả ?" Nhịp tim của Hạ Phù Dung đột nhiên tăng nhanh, nếu nàng được chọn trúng nhất định phải chết. Nơi này công chúa tìm bạn trăm năm thật đúng là hào phóng đi, cứ như vậy công khai chọn. Thiện Xá khẽ cười một tiếng, "Yên tâm, chỉ với thân thể này của đệ, sẽ không có người nhìn trúng." Hạ Phù Dung nghe Thiện Xá nói không biết nên cảm thấy may mắn hay là cảm thấy tức giận. Hạ Phù Dung cảm thấy có một ánh mắt dừng lại trên người nàng, theo hướng nhìn sang, là nàng ta. Đó chính là cô gái ngay cả nàng cũng suýt nữa bị mê hoặc, ánh mắt nàng ta nhìn nàng có chút nóng bỏng khiến Hạ Phù Dung có chút chột dạ, nàng ta không phải để ý nàng rồi chứ? Thấy kia cô gái kia lặng lẽ nói cái gì đó với đại thẩm, đại thẩm cười nhìn nàng một cái, liền quay đầu nói cho tiểu quyền tử, tiểu quyền tử rồi đến bên cạnh Tu Hồng Miễn rỉ tai mấy câu. Nhận được ánh mắt kỳ quái của Tu Hồng Miễn, lòng của Hạ Phù Dung nhất thời giống như chìm đến đáy biển, không có gì đáng hoài nghi rồi, vị công chúa này tuyệt đối là để ý nàng rồi. . . . . . Hạ Phù Dung vẫn cẩn thận để ý đến thái độ của Tu Hồng Miễn, nếu là hắn đã đồng ý, nàng chính là có mười đầu cũng không thường nổi. A Hu gần đây đi nơi nào? Náng còn trông cậy vào nó ở thời điểm bỏ trốn trước khi nàng bị hành hình giúp nàng một tay đấy. Hồi lâu, Tu Hồng Miễn chậm rãi nói ba chữ, mặc dù không nghe được, Tạ cự tuyệt Hạ Phù Dung có thể nhìn khẩu hình của hắn thấy rất rõ ràng. Lòng của nàng giống như bị cái gì hung hăng đánh, không có dừng lại. Sau khi các nàng công chúa chọn xong ý trung nhân trong lòng, duy chỉ có nàng ta là không có chọn, lặng lẽ đứng ở đó bên không lên tiếng, rất rõ ràng là không vui. Hạ Phù Dung giống như khúc gỗ ngồi ở nơi đó, cho đến khi bữa tiệc kết thúc. "Ta lúc trước đã nói với đệ là không cần ăn nhiều như vậy nha, bây giờ nhìn cao lương mỹ vị không ăn được đi ~" Hạ Phù Dung không trả lời lời của hắn, lặng lẽ đứng lên, theo người truyền đi ra ngoài. Thiện Xá nhìn thấy nàng có cái gì không đúng, quan tâm nhưng cũng không hỏi cái gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh nàng. Hạ Phù Dung không biết tại sao trong lòng lại khó chụi như vậy, vị công chúa đó không thể chọn nàng...nàng không phải nên vui mừng sao? Tại sao hiện tại nàng có cảm giác muốn khóc? Chỉ vì ba chữ kia của Tu Hồng Miễn sao? Đúng, vị công chúa cuối cùng đó không có chọn nàng chỉ bởi vì câu nói kia của Tu Hồng Miễn, "Hắn không xứng."
Chương 104 Nàng không xứng với nàng ta sao? Ở trong mắt của Tu Hồng Miễn, nàng rốt cuộc xem là cái gì? Thời điểm làm phi tử, bị hắn vứt bỏ, liều chết làm tướng quân, vẫn bị hắn ghét bỏ, chẳng lẽ trong mắt hắn, nàng là chẳng đáng là người sao? Không quan trọng gì, chính là tại thời điểm cần thiết là công cụ có chút công dụng? Hạ Phù Dung không biết vì cái gì lại để ý vị trí của mình trong cảm nhận của Tu Hồng Miễn như vậy, nàng cũng vậy không muốn suy nghĩ, hoặc giả nói là không dám nghĩ tới. Hạ Phù Dung hiểu biết rõ yêu một người không nên yêu, kết cục sẽ như thế nào. Hiện tại nàng cảm thấy may mắn nhất là, ít nhất nàng còn không có yêu, thích cũng không có nghĩa là yêu. Sẽ để cho phần tình cảm ngu xuẩn này chết chìm trong trứng nước đi, ở phương diện khống chế tình cảm, nàng có thể rất có tự tin nói, nàng sẽ không thua bởi bất kỳ một vị Đế Vương nào. Chỉ cần không phải yêu, nàng đều có thể đem nó khống chế được rất tốt. Cho nên ở hiện đại thì bất luận là hot boy trước kia, hay là nam nhân hoàn mỹ theo đuổi nàng, nàng đều có thể đem phần dung động kia từng bước mai táng. Đi tới hậu viện của phó thái y, xác định bốn phía không người nào, Hạ Phù Dung nhỏ giọng đi vào. Phó thái y vừa thấy là nàng, gật đầu một cái, liền đóng cửa đi ra ngoài. Nơi này chính là nơi nàng thay quần áo, dù sao nếu như một Tướng quân từ cửa sau hậu cung ra ra vào vào sẽ khiến cho người hiểu lầm. Nơi này viện giành riêng cho phó thái y, vốn là hậu viện thanh tĩnh bình thường không có người vào, huống chi hôm nay là lễ lớn. Đổi xong y phục của phi tần, Hạ Phù Dung trực tiếp từ hậu viện đi xuyên Tiền viện, nơi đó chính là dược đường của phó thái y, nàng thay tiểu Cúc lấy chút thuốc, liền đường đường chánh chánh mà từ cửa chính đi ra ngoài. Bích Quỳnh chính ở chỗ này chờ Hạ Phù Dung, thấy nàng ra ngoài, giống như tảng đá trong lòng được bỏ xuống thở phào nhẹ nhõm. Hạ Phù Dung nhìn nàng cười giống như không có chuyện gì cười, "Tất cả thuận lợi." Nàng ta làm như giận trách trừng mắt nhìn nàng một cái, "Người là không biết nô tỳ lo lắng như thế nào sao, chỉ sợ xảy ra cái gì sai xót." Hạ Phù Dung cười hắc hắc, "Ta đây thông minh hơn người, có thể xảy ra sai xót gì?" Bích Quỳnh cười ha ha, "Không có việc gì là tốt, mau trở về đi thôi, Bích Thanh đều chờ đợi nóng nảy, nói người đi người thái y viện thế nào đi lâu như vậy." Hạ Phù Dung theo Bích Quỳnh trở lại Dư Điệp cung, Bích Thanh nhìn thấy nàng, vội vàng nói, "Nương nương, mới vừa Thiện tướng quân cho người truyền lời tới, nói là hoàng thượng muốn triệu kiến Trì tướng quân. Thiện tướng quân này thật sự là kỳ quái, hoàng thượng muốn gặp Trì tướng quân, tại sao truyền tới tới nơi đây à?" Hạ Phù Dung nghe thấy trong lòng có chút kinh ngạc, hắn tìm ta làm cái gì? Mặc dù trong lòng đối với hắn ngàn vạn lần bất mãn, nhưng nếu như hắn muốn tìm nàng, mà nàng làm sao có thể đủ thời gian để đi qua đây? "Chỉ là Thiện tướng quân nói rồi, hắn đã nói cho hoàng thượng Trì tướng quân đã đi nha." Hạ Phù Dung nghe nhất thời thở ra một hơi dài, "Bích Thanh ~ làm phiền ngươi về sau nói chuyện không cần thở mạnh có được hay không ~" làm ta sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh. Bích Thanh có chút uất ức , đây cũng không phải là chuyện gì gấp, Trì tướng quân đó có liên quan gì đến họ nha, tại sao Thiện tướng quân phải cho người đến truyền lời cho nương nương? Không tâm tình ăn cơm, Hạ Phù Dung để cho Bích Thanh bưng xuống. Lần đầu tiên, nàng không có khẩu vị, thật sự là cảm giác kỳ quái, chỉ là không có việc gì, hôm nay, chỉ hạn hôm nay, ngày mai nàng, sẽ không đối với hắn có bất kỳ tình cảm gì nữa. Ngày hôm sau, ngoài ý muốn nhận được một phong thư nhà. Hạ Phù Dung mừng rỡ đến chút run rẩy, chẳng lẽ là Nhị tỷ viết cho nàng? Mở thư ra, chữ viết cùng nội dung kỳ quái khiến cho lòng nàng lạnh đi một nửa, cũng không phải Nhị tỷ viết cho nàng, xác thực mà nói, cũng không phải nhà nàng gửi tới. Mà là "Thư nhà" của người trong phủ tướng quân gửi tới, trong thơ chỉ có hai chữ, "Trở về." Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_9 Phan_10 Phan_11 Phan_12 Phan_13 Phan_14 Phan_15 Phan_16 Phan_17 Phan_18 Phan_19 Phan_20 Phan_21 Phan_22 Phan_24 Phan_25 Phan_26 Phan_27 Phan_28 Phan_29 Phan_30 Phan_31 Phan_32 Phan_33 Phan_34 Phan_35 Phan_36 Phan_37 Phan_38 Phan_39 Phan_40 Phan_41 Phan_42 Phan_43 Phan_44 Phan_45 Phan_46 Phan_47 Phan_48 Phan_49 Phan_50 Phan_51 Phan_52 Phan_53 Phan_54 Phan_55 Phan_56 Phan_57 end Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK